DÃ QUỲ VÀ NHỮNG CHUYẾN ĐI

Ngôi nhà nằm bên một sườn đồi, nhìn ra rừng thông xanh ngút ngàn và dãy núi trùng điệp xa xa. Phía bên phải, một vạt dã quỳ thả từng dải nắng vàng mỏng manh xuôi theo triền đồi. Mái nhà phủ đầy hoa bìm bìm trắng, những dây hồng anh và hồng leo đang lan trên mái nhà bên cạnh. Từ chiếc giường gỗ thông phủ chiếc mền cotton nhiều màu sắc, chỉ cần với tay ra là chạm được vào những cành thông và những cánh hoa. Căn phòng nhỏ tràn ngập mùi đất, mùi xạ gỗ, mùi hương của lá và hoa dã quỳ thoảng qua nhẹ như sương, dại khờ như khói.

Tôi pha một ly cà phê, mang chiếc máy ảnh và cuốn sách ra khu vườn nhỏ phía bên trên mái nhà. Hái mấy cánh dã quỳ ngâm vào chén nước nóng và ngắt một bông dã duỳ đầy đặn, cài nhẹ lên mớ tóc mây.

Vị dã quỳ ngọt nhẹ và hăng như cỏ dại, vấn vương mãi trên môi. Ngày đang đến thật chậm trong nắng vàng và hương hoa, trong bình yên, êm ả đến tê người.

Không thể tin được là ở một nơi tưởng như đã quá quen – Đà Lạt – lại vẫn có những khung cảnh và khoảnh khắc mới mẻ và thú vị đến vậy.         Cái lạnh của sương sớm cùng sự mênh mang của cánh đồng cỏ thoạt tiên mang lại một cảm giác e dè. Cảm giác của một người lữ hành đơn độc giữa mênh mông.Những bông hoa tí xíu như hàng triệu đôi mắt nhỏ của thảo nguyên đang dõi theo từng tia nắng của buổi hừng đông. Hoa mọc dưới những bụi cỏ, xen lẫn bên trong và vươn lên trên cỏ. Tôi đã bắt đầu chuyến đi đơn độc đến mảnh đất dường như không dành cho những kẻ cô đơn lần thứ 4 trong đời như vậy đấy.

Mỗi chuyến du hành đều không giống nhau, dù điểm đến có thể là nơi đã quá quen thuộc. Đôi khi chỉ những phát hiện nho nhỏ, những cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường cũng đủ để ta thấy rằng thật là may mắn khi ta còn thở, còn có khả năng và điều kiện để đi và khám phá cuộc sống quanh mình.

Giữa thời buổi @ và nhịp sống không lúc nào thôi tất bật bộn bề này, dường như những chuyến đi cũng nhuốm màu vội vã. Vội vã từ lúc quyết định, tới khi trên đường và cả ngày trở về. Không kịp ngấm, chẳng kịp cảm, và nếu có thì sự cảm nhận cũng nhanh chóng rơi mất đâu đó trên đường.

Ta vội vàng mua một chuyến du lịch như mua một món hàng, mà không cần để tâm hay tìm hiểu nhiều về nội dung điểm đến. Đi chơi thôi mà, sao phải nghĩ? Không tính đến những người đang ở trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó muốn thay đổi, đi không vì lý do hay mục đích gì, thì đa số chúng ta có du hành vì thực sự thích thú hay thấy có nhu cầu thôi thúc phải lên đường không? Đi chỉ vì chưa đến nơi đó, đi chỉ vì nhiều người đã đi, hay đi vì sự đam mê di chuyển, đi vì mong muốn tìm cái mới cho chính bản thân mình hay đi vì cái gì? Hành trình của một chuyến đi thú vị hay dở hơi đã bắt đầu ngay từ khi ý tưởng xê dịch xuất hiện trong đầu bạn.

Tôi tin rằng những người tôn thờ chủ nghĩa xê dịch luôn có cách ứng xử và hành xử với các chuyến đi khác hẳn số đông còn lại. Họ luôn biết mình cần gì, muốn gì, ngay ở vào thời điểm quyết định đi và chọn điểm đến.

Đi để quên hay đi để nhớ, đi để trải nghiệm hay đi để tìm lại chính mình… tất cả đều có thể là lý do sâu xa để lên đường, bên cạnh những lý do thông thường như vãn cảnh, thăm thú, trải nghiệm… một vùng đất mới.

Và khi bạn đã biết mình muốn gì rồi thì thậm chí cả các điểm đến cũ – nhưng thỏa mãn tiêu chí của bạn – cũng có thể mang tới cho bạn những điều thật mới mẻ, không bao giờ giống nhau.

Một khung cảnh đồng quê ở vùng đất lạ nhưng lại mang dáng vẻ gần gũi với nơi bạn sinh ra, những nếp nhà lá giữa mênh mông sông nước hay con đường bạch đàn độc đạo xuyên qua những vuông tôm trong ánh chiều tà…, tất cả đều có thể là liều thuốc chữa lành những vết thương lớn nhỏ trong tâm hồn bạn.

Những sáng ban mai nắm tay nhau đi trên bờ biển cát trắng, những điệu cười nắc nẻ của lũ trẻ quê khi nhìn vào ống kính máy ảnh của bạn cũng khiến bạn nhớ lại thời thơ ấu của chính mình, hay cả lần rong rủi trên những con dốc ngoằn nghèo ngập tràn màu dã quỳ và mùi hăng hắc của loài hoa dại ấy khiến bạn nao lòng cái quy luật cái sớm nở tối tàn như chính cái vàng rực của thanh xuân. Còn nhiều lắm những thí dụ như vậy…

Bạn không là người lữ hành đơn độc. Bạn có còn khả năng ngạc nhiên trước một vẻ đẹp? Bạn có còn hứng thú trước những cảnh vật, những người mình gặp trong các chuyến đi?

Xách balo lên và đi, đích đến là hành trình, chúc cho thanh xuân của bạn rực vàng như bông hoa dã quỳ kia…

 

Mỹ Nga, 10/12/2017